Trang của lớp Y6B Đại Học Y Huế khóa 89-95
Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008
Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2008
Một số nhân vật Tam quốc qua góc nhìn của Huy tôi.
Nghe theo lời của Lý Nho, Đổng Trác cho vời Sái Ung. Sái Ung không ra. Trác doạ nếu không ra sẽ giết chết cả nhà. Thế là Ung phải ra..
Trác thừa biết uy tín và tài năng biết điều phải điều trái của Ung trong vụ dâng sớ tố cáo bọn hoạn quan trước đó. Nhưng liệu Trác có cần nghe Ung chỉ bảo cho mình những điều tương tự như thế?.
Không đâu. Chân lý của Trác là theo kiểu “Có chính quyền là có tất cả”. Trước văn võ bá quan Trác đã từng tuyên bố:” 天下事在我!我今为之,谁敢不从! 汝视我之剑不利否”.(Việc thiên hạ trong tay tao. Nay tao làm thế đấy, kẻ nào dám không nghe? Hãy nhìn thanh gươm này có sắc hay không!) Thế thì cần gì cái lão Sái Ung kia tư vấn điều này điều nọ về chân lý về lẽ phải…Mọi mưu mô quỷ kế thì đã có Lý Nho rồi.
Thế mà Trác vẫn cần Sái Ung đấy. Trác đã thăng chức cho Ung 1 tháng 3 lần đến chức Thị trung, hậu đãi lớn. Trác quyết tâm biến Sái Ung thành một cây cảnh thực sự tươi tốt để dù sao cũng được tiếng là chiêu hiền đãi sỹ. Thế thôi.
Một điều khó hiểu là: Sái Ung thừa biết tim đen của Trác trong việc sử dụng mình như một cây cảnh. Sái Ung cũng hàng ngày thấy những trò khát máu man rợ của Trác.
Thế mà khi đầu Trác được bêu ngoài chợ, chỉ có một người duy nhất đến khóc là Sái Ung. Khó hiểu không?
Thật sự cũng đâu có gì khó hiểu.
Đâu phải cứ văn tài tột bực thì nhân cách cũng cao quý liền theo.Trần Lâm đấy,thảo hịch giúp Viên Thiệu chửi Tào Tháo không còn cái mủng rách mà khi Thiệu bại lại khúm núm theo hầu Tào,còn tự nhận mình là con chó nhà chỉ biết chủ nó.
Sái Ung thời gian đầu cũng có cốt cách đại nho,chống lại Thập thường thị.Bị cách chức về quê làm ruộng không kham nổi thời buổi thóc cao gạo kém,vợ bìu con ríu đành tặc lưỡi xuôi theo khi Đổng Trác đến mời.Làm việc với Trác,được huấn thị hằng ngày về quyền và nghĩa vụ của trí thức trong thời đại mới,Sái Ung ngẫm ra cái lý sống trên đời rằng một chính quyền ra đời trên mũi súng (xin lỗi,gươm) thì đâu có chỗ cho trí thức.Nếu muốn có vài ký gạo nuôi vợ con thì khôn hồn...Vậy là Ung ta ung dung véo von trong cái lồng son bao cấp của Trác.Trác chết,chư hầu bốn phía nổi như ong,thời buổi kinh tế thị trường đâu còn ai bao cấp.Lười biếng quen thói,sợ đói ăn nên Ung khóc to tiếc những ngày bao cấp xa xưa thôi chứ có gì lạ đâu?
Bàn về Từ Thứ
Xét về tài thao lược,có lẽ Thứ chỉ chịu xếp sau Ngoạ Long,Phượng Sồ.Vậy mà một chút sơ sểnh,Thứ phải lóc cóc về Tào,bắt đầu cuộc đời thân ở Tào,lòng ở Lưu.Không biết Thứ có mắc cỡ khi hàng tháng nhận lương đều đặn mà chẳng chịu làm gì,chẳng tham mưu cho Tào một ý kiến ý cò gì.Rõ Thứ giống một bộ phận công chức ngày nay:Ai cũng nhận lương mà không ai làm việc....Biết mà không nói.Kệ cho ông chủ Tào suýt chết cháy ở Xích Bích,Thứ lặng lẽ chuồn về Hứa Đô ngồi chơi cờ tướng.Không biết sau vụ đó Tháo có đuổi việc Thứ vì thiếu tinh thần trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng không,chứ các sếp chúng ta bây giờ nên cẩn thận với những nhân viên như thế này.
Trương Phi đánh Đốc Bưu
Rõ là anh chàng họ Trương này sai lè lè ra rồi.Đốc Bưu là quan thanh tra,thì hiển nhiên là có đức hách dịch và đức vòi tiền như các quan thanh tra khác.Đời nào cũng vậy.Có trách là trách ông huyện Lưu Bị không biết cách bòn khoét của dân,ăn phần trăm các dự án tái thiết huyện sau cuộc chiến tranh với giặc Khăn Vàng để đút lót cho Bưu.Mà không biết ăn thì đừng làm quan,sớm muộn gì cũng rước hoạ vào thân.
Trương Phi cậy thân thế là em quan,dù là em nuôi,xông vào trói đánh Đốc Bưu,là vướng hai tội:Một là chống người thi hành công vụ,hai là tội làm nhục người khác.Còn thêm lỗi cậy thân thế con em quan chức để quậy phá gây rối,chưa kể có thể hành động khi nồng độ cồn trong máu vượt quá mức cho phép.Từng ấy thứ đủ đưa Phi ra toà với mức án từ 3 đến 7 năm rồi.
Còn ông huyện Bị,đã không đem phép nước ra trị ông em của mình,lại a dua theo treo ấn bỏ quan mà chưa được sự đồng ý của cấp có thẩm quyền.Tự ý bỏ việc như vậy là vi phạm pháp lệnh công chức rồi,lại bao che cho tội phạm Trương Phi,ông huyện Bị này chắc cũng phải ra toà vì tội không tố giác tội phạm quá.
Tại sao Tào Tháo giết Dương Tu ?
Thứ nhất,Tu đã cố ý đưa thông tin sai lạc.Trận đánh với Lưu Bị tại Nam Trịnh (Đông Xuyên),Tháo giao mật khẩu cho Hạ Hầu Đôn là Kê Cân,có nghĩa là gân gà,Tu đã thông tin cho binh lính thuộc quyền là Thừa tướng xuống lệnh rút lui nên sắm nắm hành trang chuẩn bị về.
Thứ hai,Tu cố ý làm lộ bí mật công tác.Tháo dặn lính hầu là Thừa tướng hay nằm mê giết người,nên không được ai lại gần khi Tháo ngủ.Một ngày Tháo đang ngủ trong trướng,đạp rơi chăn,tên lính hầu thấy vậy nhặt chăn đắp lại cho chủ.Tháo vùng đứng lên tuốt kiếm chém bay đầu kẻ khốn khổ rồi trùm chăn ngủ tiếp.Lát sau Tháo ngồi dậy vờ khóc lóc :Ai giết tên hầu của ta thế này,rồi cho làm ma to.Ai cũng thương xót cho tên hầu,chỉ có Dương Tu cười khẩy:Thừa tướng không ngủ mê đâu,ngươi mới là kẻ ngủ mê.Lộ bí mật công tác của Thừa tướng.
Thứ ba,Tu lợi dụng quyền tự do dân chủ.Khi Tháo đến xem việc sửa chữa cổng vườn phủ Thừa tướng,lấy bút đề chữ Hoạt vào cổng rồi bỏ về.Tốp thợ ngơ ngác không hiểu Thừa tướng muốn gì.Tu láu táu nói:Chữ Hoạt để bên cạnh chữ Môn (cửa) thành chữ Khoát nghĩa là rộng.Tốp thợ theo lời Tu sửa cổng hẹp lại.Chuyện chơi chữ là độc quyền của Thừa tướng mà Tu lại dám tự do hiểu ý thì...
Thứ tư,Tu lạm dụng chức vụ quyền hạn.Khi Tháo muốn thử tài hai con là Phi và Thực,sai hai người ra cổng thành nhưng ngầm ra lệnh cho lính canh ngăn lại.Phi không qua được cổng đành trở về.Chỉ có Thực nhờ Tu bảo trước nên hiên ngang tuốt kiếm chém bay đầu quân canh để đi qua với lý do:Ta phụng mệnh Thừa tướng ai dám ngăn trở...Vậy Tu đã lạm dụng chức vụ của mình được ở bên Thừa tướng biết được thông tin và bán thông tin cho Thực gây hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Vậy Tu chết là phải lắm.Đâu có oan.
Thứ Ba, 14 tháng 10, 2008
Chuyện...không muốn nói.
Hãy để ngày mai chuyện bữa nay
Ngày mai tớ sẽ...sẽ như vầy
Như vầy?...Không được!...Ừ cũng được!
Cũng được...mà như tớ mấy ai.
------------------------------------
Chuyện đức ông lừng khừng
Chẳng biết là nên nói hay đừng.
Ông Ba Thợ Tiện đã vào rừng
Bước lỡ bước lầm thì...bước lại
Bưng!
------------------------------------
Chuyện hai ông Đồ Phê
Tam Nguyên Yên Đổ gật gù nhắc
Tú Kép Vị Xuyên chua chát cười
À ra cũng một đồ phê cả
Phê mãi nên không khỏi ngậm ngùi.
------------------------------------
Bs. Bùi Quốc Huy
Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2008
Chuyện cổ tích về họ nhà Rùa
Ngày xưa Thỏ thi chạy với Rùa.
Thỏ năng lực tài mạo tót vời lại thêm phần siêng năng tập luyện.Rùa lười nhác lại chậm chạp,suốt ngày núp bóng dưới ô che,số má gì mà dám đua với Thỏ.
Nhưng họ nhà Rùa đông.Và lắm tay mưu ma chước quỷ.
Hội đồng Rùa họp.Nhiều kế sách được đưa ra.Cuối cùng...
Ngày thi đã tới.
Thỏ tự tin,phóng người lao vun vút...Chặng thứ nhất...Rùa tới rồi đây mà!...Chặng thứ hai...Rùa tới từ sớm mà!...Chặng thứ ba...thứ tư...
Thỏ thất thểu rời trường thi chấp nhận thất bại mà không biết đằng sau là nụ cười đắc chí của họ nhà Rùa với bốn chú Rùa vừa hoàn thành cuộc thi vất sờ vả...
Cho đến ngày Rùa buộc phải vào đội tuyển điền kinh của một khu rừng nọ đi dự Olympic...
Và thế là ngày nay Rùa phải chịu hình phạt đội mấy cái bia đá nặng ì thay vì phải gánh bia...miệng.
Đó là câu chuyện về các chú Rùa.Và chỉ là của các chú Rùa thôi đấy nhé.
-------------------------
Chuyện Bà Rùa ấy
Bà Rùa ấy chuẩn bị đi du lịch.
Chả là các chị Nai,chú Thỏ,ông Đại Bàng,thím Trăn Gió thậm chí thằng cu Cù Lần hàng xóm nhà bà đều đã đi du lịch,đi đó đi đây.Khi về họ huyên thuyên đủ thứ nào là...nào là...Bà Rùa hoa cả mắt.Bà Rùa chóng cả mặt.Bà Rùa tức thở.Ô,thế này thì không được.Tức quá đi mất.Du lịch hay là chết.Bà Rùa phải đi du lịch thôi.Bà Rùa quyết định như thế.
Để chuẩn bị cho chuyến đi ra khỏi bìa làng,Bà Rùa đã cần hai -tháng -ba -ngày- và- mười- sáu -giờ- hai- mươi-mốt- phút để lễ mễ,lỉnh kỉnh khuân về hai ký và một- trăm- hai- mươi -bốn- gờ -ram thức ăn.Bà cáu lên khi thấy thìm Nai lại vừa hoàn thành chuyến du lịch 3 ngày trở về,đang huyên thuyên chuyện thiên hạ.Kệ,họ khác ta khác.Và Bà Rùa lại ì ạch đi lấy nước...
Rồi cái ngày ấy cũng đến.Từ sáng sớm Bà Rùa trịnh trọng vác túi thức ăn,trịnh trọng chào bà con lối xóm và trịnh trọng bước.Mới xế chiều bà đã ra khỏi nhà.Te tò te.Là lá la...Ta cũng đang đi du lịch nhá.Là lá la...
Hai ngày sau đã thấy Bà Rùa vượt qua nhà chị Thỏ hàng xóm,và là lá la,ta cũng đang đi du lịch.Ai nói ta không du lịch nào.Là lá la...
Hãy đợi đấy.Bà Rùa đang đi du lịch đến bìa làng.Khi nào tới,Bà Rùa sẽ nhắn tin cho nhá.Còn bà con láng giềng hỡi!Hãy đi làm việc và đi ngủ.Hôm nào rảnh lại vèo đi du lịch tiếp.Bà Rùa ấy khác,ta khác...
------------------------
Đếm Rùa
Một Rùa.Một Rùa...lại một Rùa
Cái này là thật.Cái này mua.
Lổm ngổm đếm Rùa hoa cả mắt
Hiền tài...hiện tại.Thật hay đùa?
(Thơ tức cảnh sinh...sự của một du khách đến thăm và tập thể dục tại Công viên Văn miếu trong tương lai do Trung tâm nghiên cứu bảo tồn di sản Tiến sĩ Việt nam đầu tư xây dựng)
Đau Bà Huyện Thanh Quan, xót Bà Chúa Thơ Nôm
(Nguồn : Tiền phong online Thứ Hai, 14/01/2008, 08:54)
Huy tôi tức cảnh sinh thơ ...thẩn:
Của Bà Huyện lại đẩy Bà Hương
Ơi phòng Giáo dục có thấy thương
Dưới kia bọn trẻ tròn xoe mắt
Trên bục cô thầy rớt cả gương (kính)
Chắc là muốn dạy hai trong một
Nên hỏi một câu quá lạ thường
Phen này chắc đổ cho đánh máy
Đâu phải ra đề lúc sương sương.
Bùi Quốc Huy
Nhân đọc bài "Thời gian..."
Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2008
Thời gian...
Thứ Ba, 7 tháng 10, 2008
Cafe ở Đà Nẵng
Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008
Giải mã nụ cười Di Lạc
Nhưng có nụ cười rất Á đông đã tồn tại hàng ngàn năm nay mà cũng chưa ai phân tích cho hết.Nụ cười Di Lạc.Nụ cười hết cỡ.Dường như tất cả những gì có thể đặt vào tiếng cười cũng đều hiện diện ở đấy.Tôi cứ phân vân tự hỏi,không biết ngài đang cười thành tiếng,cười rung cả cái
bụng "chứa những điều thế gian không chứa được", cười ha ha, để "cười những điều thế gian không cười được" hay là ngài đang cười cái cười vô thanh,cái cười vô vi ,cái cười của vô thường vô ngã.
Lúc nhỏ lên chùa, ngắm tượng ngài,tôi thú vị cho rằng cái ông già này tốt phước,kiếm đâu ra sáu đứa cháu thật vui.Nhưng mà ông sao tốt tướng thế lại để cho sáu cháu nhỏ tí teo.Mãi sau này,qua tìm hiểu mới biết năm đứa nhóc tì kia hóa ra lại là thứ dữ.Sáu đứa nhóc đầu mối của sân giận,của si mê,của tham lam, của thị phi nhĩ ngã.Sáu đứa nhóc ở Tướng là Nhãn nhĩ tỉ thiệt thân ý, ở Pháp là Sắc thanh hương vị xúc giác.Phối hợp lại là chính nó –Ngã chấp ma- thứ ma chướng của ông của
tôi, của cao của thấp,của nặng của nhẹ ,của thiệt của hơn.Mũi quen ngửi mùi thơm bất tịnh, lưỡi dệt thêu lắm chuyện gay go.Này văn tôi thơm ông dám chê thối sao.Này tư tưởng tôi cao ông dám phỉ báng sao?
Này chức vị của tôi ông dám tranh giành sao?...sao?...sao?....sao?...?!
Và luân hồi ngay trong kiếp vận của chính mình. Thị chư pháp không Tướng bất sanh bất diệt bất cấu bất tịnh bất tăng bất giảm.Thị cố không trung vô Sắc vô Thọ,Tưởng,Hành,Thức diệc phục
như thị.Ôi câu Bát nhã như đánh thức người qua cơn mê lạc.Sắc không khác Không, Không tức là Sắc.Ví như cái tô sành, phần đất sét là Tướng là Sắc vậy, còn khoảng không giữa tô là Pháp là Không vậy.Có cái tô mới có cái khoảng trống giữa tô.Có khoảng trống giữa tô mới làm nên
cái dụng của tô.Ai lấy được giùm cái khoảng không mà không phải lấy phần sành,hoặc lấy riêng phần sành mà không động đến khoảng không.Từ đó mà suy, có không đã cùng đồng hành, thì cao thấp, trước sau, nặng nhẹ,vui buồn,mừng giận, ông tôi có nghĩa gì chớ.Vậy sao không cười?Vậy
sao lại cười?
Được thăng chức – Cười ha ha.Mất chức –Khóc hi hi .Trúng số đề- Cười hô hố.Tan cửa nát nhà – Khóc hu hu.Vậy cái cười đi ngay cái khóc vậy.Trong cái cười đó đã có cái khóc rồi.Trong cái sướng có cái khổ rồi.Trong cái được đã có cái mất rồi.
Vì sao ư? Vì quán thân bất tịnh mà cứ cho là tịnh.Vì quán thọ thị khổ mà cứ cho là lạc.Vì quán tâm vô thường cứ cho là thường.Vì quán pháp vô ngã mà cứ chấp ngã.Đến bậc giác ngộ như Đường Tăng khi về đến đất Phật còn tiếc y bát không trao cho Anan ,Ca diếp để cầu chơn kinh, nên
phải lãnh kinh vô tự.Bài học cho ai không xả chấp.Nụ cười của Di Lạc hiện ra ngay khi ấy đã khiến Đường Tăng hốt nhiên đại ngộ. Vậy ngài cười cái gì ,ôi Di Lạc.Có phải Người cười cái mất của thiên
hạ, để Người sẽ khóc cho cái được của thiên hạ.Cái "được- mất" hữu vi, nhị nguyên nhĩ ngã.
Giả sử có một ai đó nói "Cha mày" trước mặt mình, ồ tức chết đi được, ô tức quá đi mất.Mày phải biết tay ông nhá, mày dám lôi cha bố mày ra chửi hả con, này thì… Thế nhưng cũng câu ấy,hôm nay nói "cha" ba bốn bữa sau gặp lại nói "mày" thì không có sao cả, là hòa cả làng,có khi còn dắt nhau đi uống bia…Vậy thì ai có lỗi.Thằng trời đánh thánh đâm kia dám ăn nói láo xược,hay là cái thằng "TÔI" nhĩ ngã cố chấp đang ngồi cố ráp từ "cha mày" lại để dằn vặt nó, dằn vặt mình.
Không biết sao tôi cứ nghĩ là cái cười của Ngài là tiếng cười hữu thanh, cười ha ha, cười Eureka của Archimede khi tìm ra chân lý, chodù người đời hoảng hốt nói " Thằng – Điên" Không biết sao tôi cứ nghĩ cái cười của Ngài là tiếng cười vô thanh, cười lặng lẽ, cười phảng phất của Mona Lisa mấy trăm năm nay vẫn cười trong điện Louvre, mặc cho người đời bình phẩm "Cười gì".
Đại Trí nhược ngu, Đại Biện nhược nột,câu nói của Lão tử vận vào mới phù hợp với cái cười của Di Lạc làm sao.Có cái ngu ngơ chí thánh,có cái buông thả chí thành,có cái bùng phát chí cương chí dương của Càn, lại có cái thu liễm tận nhu tận âm của Khôn trong cái cười của Siêu
Thoát, cái cười Ba- la-mật-đa.Cái cười tối đa của cái khóc tối cùng. Nhìn ngài rồi nhìn Tuyết Sơn mới thấy mệt mỏi làm sao.Trước sau một vài A- tăng- kỳ kiếp đâu có sao??? Phải không Long Hoa Giáo chủ? Sao tôi không cười? Sao bạn không cười?Tôi không cười được bởi vì tôi
đang thiếu cái tôi cần.Bạn không cười được vì bạn đang cần cái muốn có.Chúng tôi đang đua chen, chúng tôi đang ngụp lặn.Chúng tôi đang phải giành lại đất Thánh Jerusalem, chúng tôi đang chống lại sự tràn ngập của phản văn hóa.Chúng tôi đang phải chống lại nạn kẹt xe và bạo
hành với phụ nữ.Chúng tôi đang phải…Chúng tôi đang phải…Và chúng tôi đang đối diện với Ngài, Di Lạc. Trái núi là trái núi , bắt đầu tu tập thấy núi không còn là núi nữa.Nhưng chỉ khi thấy núi chính là núi thì mới Phản bổn hoàn nguyên, "thõng tay vào chợ"
Vậy nụ cười của Ngài là Vô ưu bồ đề, sau khi đã trải qua tận cùng của Đại ưu trí tuệ.Nụ cười của ngài là Vô thọ bồ đề, sau khi đã Trực chỉ chơn tâm, kiến tánh thành Phật
Mà hình như ngài cũng đang cười tôi?Có phải vậy không mà nói vậy hả? Không biết, tôi cũng chỉ biết cười trừ…tôi ra.
BS BÙI QUỐC HUY
Chùm thơ xuân Giáp Chuột
Gió xuân lăn núi lộn đèo sang
Làm rộn lòng xuân khách lỡ làng
Hây hẩy cây đu nhiều chị muốn...
Mà e lỗ đáo lắm anh đang...
------------------
Chú thích: Bài này muốn hiểu kỹ phải có bằng A tiếng Quảng , bằng B tiếng lái...gió và bằng C tiếng Hồ Xuân Hương
Chày Xuân
Giã oản mấy chày đã chắc chưa
Tiểu mồ hôi vã gọi không thưa
Vườn xuân rí rách dòng khe biếc
Quân tử du xuân thẩm ý chưa
Tự chúc Tết
Thơ nhàn ngâm tràn mãi
Trần gian lắm cuộc chơi
Thanh u Tuyệt Tình Cốc
Hoa vàng từng cánh rơi
Chén này nâng chúc bạn
Cánh én xuân lưng trời
Gửi chút tơ đồng về với gió
Nam Thiên nhất động thấy đâu người.
(Ngày 04/02/2008)
Chuyện Ông bà Táo trước Tết con Chuột
Ông Táo lên trời,cưỡi xế Chép
Thiên lôi chặn lại,hỏi giấy phép
"Ơ,mình tự chế,chạy đã lâu"
Dẹp
Táo bà gánh nồi cháo nghi ngút
Lên đãi các Táo xuân con Chuột
Thiên lôi hỏi:"Giấy an toàn đâu?"
Cút
(Ngày 31/01/2008 )
Táo
Hăm ba ông Táo lên chầu giời
Giời bảo chỉ báo cái mới thôi
"Khải bẩm,đồ hàng lên giá tất
Chỉ có giá quần tụt tí thôi"
(Ngày 31/01/2008)
Bùi Quốc Huy
Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008
Trắc nghiêm IQ của Nhật cho người xin việc
Hướng dẫn:
Click chuột vào link trên rồi vào nút tròn màu xanh to để bắt đầu chơi. Click vào người để di chuyển. Nhấn vào điểm tròn trên cột ở bờ sông bên kia để di chuyển bè. Bạn phải tuân thủ các quy tắc sau.
Quy tắc:
- Mỗi lần chỉ được có hai người trên bè
- Cha không được để lại với con gái mà không có Mẹ
- Mẹ không được để lại với con trai mà không có Cha
- Tên trộm (Đầu đỏ, áo sọc) không được ở lại với bất kỳ thành viên nào của gia đình mà không có cảnh sát.
- Chỉ có người lớn (Cha, Mẹ và cảnh sát mới biết điều khiển bè)